Thứ Sáu, 28 tháng 4, 2017

Nhặt xà phòng 2



Trần Ngôn từ lần đi vào nhà tắm công cộng đó vẫn thấy sợ , chuyện lần trước tựa như ác mộng quấn lấy anh ta, khiến anh ta vài ngày vẫn cảm thấy thân thể không khỏe, hai chân run rẩy.
Ngày đó anh ta tỉnh lại thì phát hiện người đàn ông đáng sợ đó đã đi rồi, anh ta chạy té tát ra khỏi phòng tắm, phát hiện vốn không có nhân viên số 23, càng chưa nói tới loại hình phục vụ đặc biệt nào. Chính anh ta cũng không dám lộ ra, dù sao chuyện này rất mất mặt.
Sau đó anh ta cũng không dám đi các nhà tắm công cộng nữa, kể cả những nhà tắm chưa từng tới bao giờ.
Thế nhưng nhà anh ta hai ngày này mất nước, mùa hè lại nóng, anh ta có chút bốc mùi, bất đắc dĩ, anh ta không thể làm gì khác hơn là đi một nhà tắm rửa quy mô có vẻ rất lớn.
Anh ta vừa vào một gian thì lập tức khóa chặt cửa, sau đó mới an tâm bắt đầu tắm rửa.
Nhưng không bao lâu, tiếng đập cửa chợt vang lên. Anh ta sợ đến thiếu chút nữa trượt chân. anh ta thấp thỏm mở hé cửa ra một chút, thấy một thiếu niên đứng ở phía ngoài, vóc dáng không cao, người còn gầy nhỏ, cười rất ngọt.
Anh ta thoạt nhìn thấy không có gì nguy hiểm, còn không cao bằng mình. Trần Ngôn nghĩ như vậy, mới dám mở cửa ra.
"Có chuyện gì?"
"Xin chào, tôi là học sinh làm công kỳ nghỉ hè, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Tần, tôi muốn giới thiệu sản phẩm sữa tắm mới của công ty chúng tôi."
"Không... Không cần, tôi dị ứng." Trần Ngôn vừa nghe tới sữa tắm, là nghĩ tới chuyện lần trước, sợ đến lắc đầu quầy quậy.
"Vậy thì càng tốt, loại này của chúng tôi chống dị ứng , dùng sản phẩm thiên nhiên ôn hòa, trẻ con cũng có thể dùng." Trần Ngôn vừa nghe là sản phẩm chống dị ứng thì hơi nghĩ ngợi, xà phòng thơm dùng sẽ gây khô da, thế nhưng chuyện lần trước khiến anh ta sợ thực sự, nên anh ta do dự không ra.
Đối phương lập tức mở cái chai trong tay tiến đến trước mặt Trần Ngôn nói "Nếu không ngài thử sản phẩm của chúng tôi trước? Xin nhờ, hai ngày nay tôi chưa bán được lọ nào, sẽ bị trừ lương mất." Tiểu Tần mở đôi mắt to tròn lấp lánh ra nhìn Trần Ngôn, có vẻ rất đáng thương.
"Được rồi, tôi thử, nhưng không nói là mua đâu!" Trần Ngôn mềm lòng.
"Ừ, tiên sinh thực sự là người tốt." Tiểu Tần cao hứng nói, vội vã đem miệng bình sữa tắm lại.
Trần Ngôn cúi đầu ngửi, sau đó mắt tối sầm không biết chuyện gì nữa .
.
.
.
Rào, nhất phủng nước lạnh tưới vào mặt Trần Ngôn, anh ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình toàn thân trần trụi đang bị cột vào ghế tre, hai cái đùi dạng thành hình chữ M, hai chân bị trói ở hai bên ghế tre, miệng bị nhét một vật thể hình cầu, cố định bằng dây ở sau đầu, không cách nào nuốt nướt bọt chảy ra theo khóe miệng. Mà người thiếu niên kia đang cười híp mắt nhìn mình.
"Lẽ nào không ai nói cho mày biết không thể tùy tiện dùng đồ của người khác? Thực sự là khó khăn kiềm được!" Tiểu Tần tà ác vuốt ve thân thể Trần Ngôn. Ngón tay lạnh lẽo khiến Trần Ngôn không nhịn được run lên.
"Ngô ngô..." Trần Ngôn nhớ lại chuyện lần trước, bắt đầu giãy dụa.
"Mày hình như rất kích động nhỉ. Đừng sốt ruột, đang ở nhà tắm, chúng ta phải tắm rửa trước mới được." Nói xong Tiểu Tần lấy từ trong túi của mình ra một ống nhựa rất mảnh và dài, Trần Ngôn vừa nhìn thấy càng sợ hơn, thứ này rõ ràng là để thông nước tiểu.
Tiểu Tần nắm của quý của Trần Ngôn, bóp mởi đỉnh lỗ nhỏ, đem ống thông nước tiểu chậm rãi cắm vào, vào đươc ba phần, lại rút ra, tới tới lui lui như thế ma sát niệu đạo của Trần Ngôn.
"Ngô... Ngô ngô" Trần Ngôn cảm thấy niệu đạo căng chặt khó chịu, còn bị ma sát đau rát, không khỏi uốn éo.
"Mày sốt ruột như thế a, vậy được rồi." Tiểu Tần dứt lời đem ống nhựa mềm thoáng cái đẩy một phát sâu, chọc thẳng đến miệng bàng quang, sau đó lại chọc chút chút lên nơi đó.
"Ô... Ô..." kích thích như vậy khiến Trần Ngôn sinh ra cảm giác muốn tiểu mãnh liệt, mà cảm giác này cũng khiến của quý anh ta chậm chạp ngẩng đầu.
Chờ Tiểu Tần chơi đủ, Trần Ngôn đã cương cứng.
Tiểu Tần bỗng nhiên đem ống thông nước tiểu đâm vào bàng quang, một thứ chất lỏng màu vàng nhạt theo ống mềm chảy ra, rơi tí tách trên mặt đất. Trần Ngôn nghe âm thanh như vậy, khóe mắt chảy ra nước mắt hổ thẹn.
"Thật nhiều ni ~" Tiểu Tần chế nhạo, chờ chất lỏng chảy ra hết, anh ta cố định ống mềm xong, mới vuốt của quý cương cứng của Trần Ngôn nói "Chậc ... cương như vậy, thực dâm đãng. Hay là chúng ta bắt đầu tắm rửa đi."
Nói xong cầm lấy ống nước mở vòi phun, sau đó lấy ra ống sắt dài nhỏ, cắm ống sắt vào ống thông nước tiểu, sau đó mở van nước.
"Ngô ngô..." Trần Ngôn cảm thấy một dòng nước lạnh như băng chạy ào bàng quang mình, dòng nước giã vào bàng quang yếu ớt, kích thích như vậy khiến bàng quang không khỏi bắt đầu co rút.
Chỉ chốc lát, cảm giác nghẹn trướng mãnh liệt tràn đầy bụng dưới, nhưng dòng nước vẫn không dừng. Cực độ nghẹn trướng làm cho anh ta khó chịu giãy dụa thân thể, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn vỡ rồi muốn vỡ rồi, anh ta gào thét trong lòng, ngoài miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng ọ ẹ ọ ẹ.
Trần Ngôn bị làm cho toàn thân co giật, lúc này Tiểu Tần mới tắt đi dòng nước. Sau đó đóng van ống thông nước tiểu khiến nước bị chặn trong bàng quang Trần Ngôn.
"Nghẹn khó chịu? Có muốn là tè ra không?" Tiểu Tần lấy tay ép lên bụng dưới Trần Ngôn.
"Ngô ngô... Ngô ngô..." Bụng vốn đang căng trướng cực khó chịu, bị Tiểu Tần ấn như thế càng sinh ra cảm giác mắc tiểu cực độ, khiến Trần Ngôn càng thêm thống khổ.
"Chờ mày cao trào mới cho mày tiểu có được hay không?" Tiểu Tần bắt đầu xoa nắn hạ thể Trần Ngôn, cảm giác mắc tiểu mãnh liệt vốn đã kích thích dục vọng, giờ bị bàn tay vuốt ve, hứng khởi kỳ dị mênh mông lan tràn khắp đầu óc Trần Ngôn.
Nhưng cảm giác này rất nhanh thì biến thành dằn vặt, bởi vì ống thông nước tiểu chặn lại, Trần Ngôn lên tới đỉnh nhưng căn bản không cách nào bắn tinh, tinh dịch chỉ có thể nghẹn ở ống dẫn tinh và trong trứng. Thời gian cao trào kéo dài, khiến hai viên bi của Trần Ngôn phồng to.
Mà Tiểu Tần hình như không hề phát hiện, tay vẫn liên tục di chuyển, thi thoảng còn ấn gò bụng căng nước tiểu của Trần Ngôn.
Cảm giác mắc tiểu mãnh liệt và không cách nào bắn tinh liên tục hành hạ Trần Ngôn, cả người anh ta run rẩy nức nở, cảm giác như bàng quang và trứng của mình căng quá nổ tung rồi.
Lúc này Tiểu Tần bỗng nhiên lấy ra cầu nhét ở miệng Trần Ngôn, nói "Kêu, tao muốn nghe."
"A a... Tha cho tôi... Tôi muốn chết... Tôi sắp trướng chết... A a..."
"Nga? Vậy mày muốn thế nào?"
"Cho tôi bắn... Cho tôi bắn... Tôi muốn đi tiểu một chút... Ra... Ô ô ô..."
"Vừa muốn bắn vừa muốn nước tiểu , tham quá, chỉ có thể chọn một thôi." Tiểu Tần nói xong lại bắt đầu ấn bụng Trần Ngôn.
"A a a a... Muốn đái ra, tôi muốn đái ra một chút... Van cầu anh, cho tôi đi tiểu một chút... Ô ô ô..."
"Trướng tới khóc rồi, thật đáng thương nhỉ, vậy cho mày tè ra nha." Tiểu Tần nói xong mở mở chốt ra.
Chất lỏng trong trẻo theo ống mềm phun ra ngoài.
Trần Ngôn hai mắt thất thần, chất lỏng cứ thế chảy ra ngoài. Thế nhưng không đợi anh ta kịp thư thái, dòng nước lạnh như băng lần thứ hai chảy vào bàng quang anh ta.
"A không a a..." anh ta thống khổ giãy dụa.
"Kêu thảm như vậy làm gì, không phải đã cho mày tiểu một lần sao, có điều... tao không nói sẽ không rót tiếp vào. Hưởng thụ đi!" Tiểu Tần cười tàn nhẫn.
Bàng quang lại bị rót đầy chất lỏng, lần này lượng nước rưới vào hình như còn nhiều hơn lần trước, bụng dưới Trần Ngôn căng tròn lên, không có bất kỳ kích thích bên ngoài nào cũng đã khiến anh ta nghẹn đến cùng cực. Anh ta thống khổ rên rỉ khóc òa lên "Tha cho tôi... Cầu anh... Cho tôi tiểu... Tôi muốn tiểu ra một chút, van cầu anh, ư ư ư..."
"Rất khó chịu?"
"Trướng quá... Tôi chết mất... Muốn đi tiểu..."
"Thế nhưng mày còn chưa chơi xong trò chơi cao trào, không thể tiểu được."
"Tôi chơi... Tôi chơi..." Trần Ngôn vừa nói vừa đẩy hạ thể của mình.
Tiểu Tần cười lại bắt đầu vuốt ve cây gậy thịt của Trần Ngôn, hình phạt cao trào lại một lần nữa bắt đầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét