Thứ Hai, 24 tháng 4, 2017

Phương pháp sử dụng nhân loại chính xác - Phần 1


“Nhân loại bản mới nhất! Đáng yêu, mỹ lệ, xinh đẹp hay tà mị, tuấn mỹ, soái khí, nam, nữ, vô tính hoặc song tính! Chỉ cần muốn có thể gọi tới tổng đài là có thể mua một nhân loại!”
Quảng cáo hấp dẫn, trên đường tùy thời đều thấy được.
Quy tắc thế giới này đã vặn vẹo điên cuồng, sau khi tiến sĩ điên Tư Thản thực hiện thí nghiệm cải tạo nhân loại.
Nhân loại sinh ra là do người máy quyết định, nhân loại tồn tại không khác người máy trước đây hay sủng vật chút nào.
Trên đường tùy lúc nào cũng có thể thấy những nhân loại hoặc là toàn thân trần trụi, hoặc là nửa thân trần bị những người máy còn soái khí mỹ lệ hơn họ ôm.
Tình dục ở thế giới này là hợp pháp .
Mỗi người máy đều cần phải làm cho nhân loại đáng yêu của họ thỏa mãn đat 100 điểm, nếu không sẽ bị phán là ngược đãi.
Mà thỏa mãn, chính là tình ái.
Khi hắn trọng sinh tới thế giới này, đầu là một mảng hỗn độn.
THế giới lý tưởng của hắn là đây sao?
Nhưng giờ phút này hắn đang trốn hở hành tinh rác tìm cách xâm nhập tinh võng.
Thế giới lý tưởng của hắn, người máy cường đại, nhưng không phải vặn vẹo như thế này.
Rốt cuộc là đi sai bước nào rôi?
Hắn không rõ… nhưng mà…
“Phat hiện nhân loại hoang dã không rõ chỉ số, tiến hành bắt giữ. Bắt giữ thành công. Nhóm máu đối tượng thuộc về hành tinh người. Không có chip chứng thực, là loại sản vật trái pháp luật, tiến hành thu giữ.”
Dù sao hắn cũng chỉ là người bình thường, không có máy móc bảo vệ, còn bị máy móc bắt giữ.
Bị nhốt trong bao con nhộng,tuy không thấy đói khát nhưng tỉnh thoảng sẽ có một ít người máy có vẻ ngoài giống nhân loại tién vào lựa chọn sử dụng.
Biểu hiện của hắn luôn lôi thôi, khiến những người máy đó không thích.
So với trở thành sủng vật, hắn thà tử vong.
Lúc trước, vì cha mẹ hắn phá hủy người máy gia dụng nên hắn đi lên con đường phụ thuộc người máy, giờ không thấy lựa chọn con đường không khuất phục có gì không được?
“Ta chọn hắn.” Trong vắn, lại lạnh lẽo như tiếng kim loai, âm thanh như đập vào tim hắn.
Hắn gần như bị cưỡng chế kéo ra khỏi bao con nhộng.
“Tiên sinh, chúng ta đề nghị ngài không nên chọn nhân loại này. Hắn không hợp chăn nuôi.” Người trung tâm thu dưỡng nhìn dáng vẻ của hắn lộ ra vẻ ghét bỏ rất giống người.
“Buông ta ra! Đm ngươi!” Miệng hùng hung hổ hổ, hắn biết những từ ngữ “không hài hòa” này sẽ xúc phạm tới các điều khoản người máy định ra, họ sẽ vắt vỏ hắn. Tới lúc đó, khẳng định sẽ chết không đau đớn!
Nhưng người máy này lại nở nụ cười.
Sau đó không thèm để ý nắm lấy cánh tay dài gộc của hắn, thời gian dài lưu lạc và đó khát khiến thân thể hắn nhỏ gầy như khỉ. Trên mặt còn có biểu cảm hung khác khiết người ta ghét bỏ.
Nhưng người máy này lại cười vui vẻ. Dường như không hề thấy bị xúc phạm, còn đặt cho hắn một cái tên chính thức.
Tiểu Ngũ.
Hắn thẹn quá thành giận, nhưng lúc này trông lại có vẻ đáng thương.
Tay và chân bị hai cánh tay máy khóa lại một chỗ, thân thể bị cường ngạnh nhét vào thứ gọi là rương nhân loại, miệng còn mang khẩu tắc trong suốt.
Mà giờ phút này, người máy chủ nhân của hắn đang cầm một cái ống cắm vào khẩu tắc.
Lượng chất lỏng lớn không lưu tình đổ vào cái miệng hùng hùng hổ hổ.
Hắn bị bắt nuốt vào một lượng chất lỏng lớn.
Dù bản năng dùng lưỡi chặn, yếu hầu thắt lại, nhưng lại bị người máy nắm mũi bắt mở ra.
Nhìn thiếu niên đáng thương bị sặc nước tới run rẩy, hắn càng thêm vui vẻ, dung nhan tuấn mỹ như mang theo ánh mặt trời.
Tới khi xuống xe, thiếu niên đã bị bắt uống tới váng đầu váng óc, miệng không ngừng nôn ra một bãi chất lỏng
Hắn bị người máy xách vào nhà, là một biệt thự ít thấy.
Phải biết, người máy biết tận dụng không gian hơn nhân loại nhiều, nên 90% người máy đều ở nhà nhỏ hẹp. Có thể ở biệt thự người máy phần lớn có bối cảnh đặc thù.
“Thả ta… Đ nhà người…” bị rót một bụng nưỡng, tiểu ngũ thân thể lạnh run vẫn còn cố ý chọc giận người mày, muốn đối phương rút súng bắn chết mình.
“Thật không ngoan.” Đối phương thở dài.
Sau đó mang hắn vào WC.
Dùng dịch bôi trơn bôi vào phía sau tiểu huyệt, một ngón trỏ nhẹ nhàng qua lại. Tiểu Ngũ bị khóa tứ chi chỉ có thể tiếp thu.
“Ngươi muốn làm gì! Dừng lại!” Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, cố hạ thấp mông, lại càng khiến tiểu huyệt lộ ra.
Một nút tắc có tác dụng đặc thù được nhét vào trong cơ thể hắn. Sau đó là chất lỏng mang theo áp lực đánh sâu vào trong cơ thể.
Tiểu Ngũ phát ra tiếng kêu thảm thiết không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi ngoan, ta sẽ không rót, thế nào?”Ngón tay lạnh lẽo của đối phương vuốt theo đường cong xương sống tuyệt đẹp của hắn.
“Thả ta ra! Đồ bệnh tâm thần! Biến thái!! Đau quá! Bụng vỡ ra mất!!!” Tiểu Ngũ kịch liệt giãy dụa gào thét, không hề để ý tới hắn.
“Không vỡ đâu.” Người máy cười khẽ, nghiêm trang giải thích: “Chất lỏng súc ruột có tác dụng khuếch trương và bài tiết, còn có thể kích thích ruột phân bố chất nhầy. Ngươi phải làm quen đi, vì hằng ngày ra sẽ súc ruột rửa sạch khoang bụng cho ngươi.”
“A a a… Không cần! Thả ra ra! Biến thái! Ô ô!” Vốn là tiến sĩ trạch nam Tiểu Ngũ càng thêm kinh hoảng.
Người máy nhíu mày, nhớ tới trong sách đã nói phương thức điều giáo này phần lớn nhân loại không thể chịu đựng cả quá trình, để làm quen cần ít nhất một tháng. Đối với nhân loại hơi nhạy bén thì càng lâu hơn.
Sau đó người máy thả lỏng, hắn có thể đợi.
Tiểu Ngũ run rẩy trên mặt đất, bụng đã trướng lớn tới căng nâng mông lên một chút, có một ít chất lỏng từ trong tiểu huyệt chảy ra.
Hắn lại không ngừng nôn ra chất lỏng.
Người máy nắm miệng hắn lại. Hắn giãy giụa vài phút, tiểu huyệt không ngăn được lượng chất lỏng quá lớn, phun ra.
Đầu Tiểu Ngũ gục vào gạch men sứ lạnh lẽo, hơi có tiếng khóc.
Hắn không muốn thế.
“Rồi sẽ quen, ngoan.” Sau đó là lần súc ruột thứ hai.
Người máy này hình như có bệnh sạch sẽ, rót nước vào lần thứ năng không cho hắn rút nút tắc ra, nhìn hắn giãy giụa trên mặt đất chừng hai mươi phút, sắp hôn mê mới cho giải phóng.
Tiểu Ngũ lúc này không còn chút sức lực nào mà kêu gào, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng người máy.
Bình thường súc ruột hai tới ba lần là được, nhưng người máy thích bộ dáng háo thắng của Tiểu Ngũ.
Đặt đối phương trên bàn cơm.
Hắn muốn mở hình thức nhận chủ, đối phương giờ rất suy yếu, nhưng tinh thần còn mạnh mẽ.
Hắn muốn cơ thể đối phương có ấn ký của mình.
Tiểu Ngũ hơi run rẩy, dựa lung vào ngực người máy. Hai chân hắn vì súc ruột quá nhiều nên không còn sức lực gì. Dù biết tiếp theo người máy muốn làm gì cũng không thể ngăn cản.
Tiểu huyệt bị kéo căng, súc ruột không tạo thành vết rách, nhưng trực tràng bị kéo giãn làm Tiểu Ngũ kêu đau không ngừng.
Nhưng sau đó hắn mới biết đau khổ thực sự là gì.
Bốn xúc tu thon dài vươn da, hai cái châm đâm vào hai bên bụng nhỏ, hai cái đâm vào tinh hoàn.
Sau đó, lại có một cây mang theo một chuỗi hạt châu cỡ chừng ngón trỏ vươn ra, chọc vào niệu đạo của hắn!
“Không! Không cần!” Tiểu Ngũ hoảng loạn, tay chân không ngừng cuộn lại rồi giãn ra, rất bất an.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đau nhói ở bốn vị trí vết châm kia lại chuyền tới cảm giác điện giật đau đớn.
Phân thân căng thẳng bị hạt châu đẩy ra từ từ.
Mà giả dương cụ ở trong thân thể hắn càng căng ra to thêm. Căng tới nỗi hắn cảm thấy hậu môn hỏng rồi.
Lại thêm một châm đâm từ đáy chậu cắm vào tuyến tiền liệt.
Sau đó, Tiểu Ngũ không nhớ nổi nữa.
Hắn chỉ nhớ mình van xin tới sùi bọt mép và cảm giác tự tay xoa bóp phân thân.
Nhưng tới khi muốn hỏng mất, hắn đều không phóng thích.
Nghi thức nhận chủ khắc nghiệt, châm vào khiến các điểm mẫn cảm càng thêm mẫn cảm, càng bá đạo, và nhân loại chỉ có thể có cảm giác với một người.
Ghê gớm nhất từng có một nhân loại từ đầu tới chân đều bị tiêm, sau đó không thể có cảm giác tình ái với bất cứ người máy hay máy móc nào. Giống như bị lãnh cảm, nhưng chạm tới chủ nhân lại cứng dọa người.

1 nhận xét: